Dịch một trích đoạn từ bài báo mang tên: What understanding and acceptance mean to me của Carl Rogers.
Tôi đã nhận ra giá trị của việc cởi mở với những thực tại của cuộc sống khi chúng bộc lộ trong tôi và trong những người khác. Với tôi, đây quả thực là một hiểu biết riêng tư mà tôi không chắc rằng mình có thể hoàn toàn diễn tả cho bạn. Chắc là tôi có thể diễn đạt phần nào bằng cách nói rằng cuộc sống chỉ đơn giản là như thế. Tôi không cần phải gánh trách nhiệm cho nó. Như Eliza đã nhắc giáo sư Higgins trong My Fair Lady rằng thuỷ triều vẫn lên mà không cần ông kéo và trái đất vẫn quay mà chẳng cần ông xoay. Bằng cách nào đó, khi tôi có thể giữ cho mình thái độ dù chỉ là một phần của cuộc sống nhưng có toàn bộ trách nhiệm với phần nhỏ đó, thì tôi lại thấy mình tận hưởng nhiều hơn.
Rồi tôi có thể trân trọng sự phức tạp đến mức khó tin của con người, và có thể nhận ra rằng mặc dù tôi phân biệt họ bằng vài sự phân loại ngây ngô và ngu dốt của tôi, họ khác xa với bất kỳ ngăn tủ nào mà tôi có thể đặt họ vào. Tôi nhận ra rằng mình có thể cảm thông với bản chất vừa mong manh vừa dễ tổn thương của cuộc sống và con người; đồng thời tôi cũng đánh giá cao cả sức mạnh và khả năng chịu đựng gian khổ rõ ràng là không kém của họ.
Dịch bởi Đài Đặng.
Đọc bài gốc tại đây.
I have found it of value to be open to the realities of life as they are revealed in me and in other people. To me, this seems such a personal learning that I am not at all sure that I can communicate it to you. Perhaps I can express a part of it by saying simply that life is. It is not something I have to feel responsible for. As Eliza points out to Professor Higgins in My Fair Lady, the tide comes in without him pulling it and the earth spins without him twirling it. Somehow, when I can take this attitude of being a part of life, but responsible only for my own small portion of it, responsible really only for me and my reactions, then I find that I enjoy it much more.
Then I can appreciate something of the incredible complexity of persons, and can realize that though I categorize them in some of my simple-minded and ignorant classifications, they are far more richly differentiated than any of the pigeonholes into which I can put them. I find that I can appreciate both the delicacy and fragile nature of life and of individuals; but I can also appreciate the strength and ruggedness which is equally evident.
Rogers, C. R. (1995). What understanding and acceptance mean to me. Journal of Humanistic Psychology, 35(4), 7–22. https://doi.org/10.1177/00221678950354002
Photo by Robert Burke on Unsplash