Một ngày cuối tuần, những ngày gần cuối năm, bạn có bao giờ đếm số lần mình tạm biệt? Bài viết hôm nay bình thản dành cho chủ đề tạm biệt. Không phải viết khi buồn.
Nói lời tạm biệt là một nghi thức có tác dụng lâu dài. Có khi nói rất ngại, có khi nói ít hơn những điều muốn nói, có khi không nói nên lời. Dù thế nào, chỉ cần có, lời tạm biệt giúp người ta đi tiếp yên ổn hơn là không có. Không lời tạm biệt, chuyện có thể đau đáu nhiều năm.
Coi trọng lời tạm biệt hơn trước, tôi tìm cách để nói tạm biệt tốt hơn. Đây, vài cách nghĩ khi nói lời tạm biệt.
Không muốn ai phải hỏi một câu hỏi nhiều năm.
Món quà cuối tặng cho mối quan hệ.
Viết có kết bài.
Nói lúc này sẽ buồn, nhưng sẽ hết buồn nhanh hơn là không nói.
Khó nói, nhưng dễ thương.
Lời tạm biệt là thứ năng lượng cần được phóng đi và tan biến vào bầu không khí.
Không nhất thiết phải có người nghe mới nói được.
Có thể tập được.
Dễ hơn là nghĩ.
Nói xong can đảm hơn.
Biết tạm biệt giúp bên nhau tốt hơn.
Tạm biệt tốt, tạo dựng tốt.
Có vẻ như lời chào được dạy nhiều hơn, nên lời tạm biệt sao cứ ấp úng. Thực tế mà nói, phía trước không đếm được bao lời tạm biệt sẽ cần nói ra. Và nhớ để cho người khác có thể hoàn thành lời tạm biệt với mình.
Bài số 5/30, đã đăng tại instagram
Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khóa học Writing On The Net.
#wotn7
Photo by Aedrian Salazar on Unsplash